Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 217: Quan điểm



Chương 217: Quan điểm


Trung niên đột nhiên nói:

-Không đúng, người trần có thiên mệnh, lúc này, chính là lớp người của chúng ta đại triển thân thủ!

Hắn nói tới đây, nhìn thoáng qua Hà Doanh, nói:

-Dân chúng mạng như cỏ rác, tính mạng bọn họ cùng với chiến sự có quan hệ gì đâu? Cùng với thiên hạ này có quan hệ gì?

Hà Doanh kinh hãi, giương mắt nhìn bọn họ. Sau khi người này nói ra những lời đó, vẻ mặt của tất cả mọi ngừơi đều bình tĩnh. Cũng không cho lời đó là ngang ngược.

Trầm tư trong chốc lát, nàng cũng không có phản bác. Bây giờ miệng lưỡi có lợi hại cũng không có tác dụng với loại người này, nàng cũng không có hứng thú.

Thấ vẻ mặt nàng cho là không đúng, trung niên kia nhíu mày nói:

-Mạc huynh đệ, ta nói vậy không đúng sao?

Hà Doanh mỉm cười nói:

-Vừa rồi Minh thúc không phải nói: thời cơ chỉ cần sai một chút, lòng quân lòng dân của nước Hạ sẽ coi như uổng công vô ích sao. Như vậy lòng dân cùng với chiến sự của thiên hạ liên quan nhiều lắm.

Trung niên kia cười cười nói:

-Mạc công tử hiểu lệch sang hướng khác rồi. Minh huynh vừa rồi nói, là dựa trên thực lực của một nước. Dưới tình huống này, một chút cử động không đúng cũng gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Nói tới đây, giọng nói của hắn lại xúc động, nhìn Hà Doanh hai mắt lấp lánh nói:

-Nam tử hán đại trượng phu, sinh phải thời loạn, không thể vì vợ con yên ấm mà không xây dựng sự nghiệp cho mình, vậy mới không uổng sống một đời này. Mạc công tử thương cảm bách tính, không muốn lại xảy ra chiến sự, nhưng cũng có điểm nhu nhược rồi?

Hà Doanh nghe đến đó, mới biết được, hắn là đang tranh chấp chuyện này với mình. Nàng nhìn thoáng qua mọi người, thấy Trần Thanh đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt rất chờ mong. Hai người còn lại cũng nhìn mình không nháy mắt, đang chờ mình cãi lại.

Hà Doanh cảm thấy có chút buồn cười, nàng thầm nghĩ: tranh cãi cái này có gì hay chứ? A, người này có ý cùng ta tranh cãi có phải là muốn cho Trần Thanh thấy ta là một người nhu nhược. Chẳng qua là như vậy?

Nàng nghĩ tới đây, trong lòng lại càng cảm thấy buồn cười.
Thấy nàng chưa có đáp lời, trong mắt trung niên kia hiện ra một tia khinh thị. Mà Trần Thanh cũng lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Mọi người trầm mặc một hồi. Trần Thanh đột nhiên nói:

-Mạc công tử, huynh tới nước Trịnh, là đi chơi thôi sao?
Hà Doanh gật đầu nói:

-Đúng vậy, chu du các nước là giấc mộng của ta.

Trần Thanh à một tiếng, rồi lại hỏi:

-Mạc công tử, sau khi huynh du ngoạn xong, sẽ ra sức giúp nước nào?

Hai mắt nàng ta sáng long lanh nhìn Hà Doanh. Hà Doanh cười cười, nói;

-Không có nước nào hết, giấc mộng lớn nhất của ta là có một vài mẫu ruộng, một căn nhà nhỏ.

Nàng nói xong lời này, tưởng là sẽ có lời phản bác lại. Vậy mà hán tử trung niên kia lại thở dài một hơi, cũng không nói nữa. Nhưng Trần Nguyên lại cười nói:

-Mạc huynh thì ra là có phong cách ẩn sĩ, khó trách lại nghĩ như vậy.

Hắn nhìn về phía Trần Thanh cười nói:

-Vị Mạc huynh đệ này phong cách cao khiết, khó trách không giống người khác.

Trần Thanh gượng cười.

Hà Doanh nghe đến đó, rốt cuộc xác định được mục đích bọn họ. Chính là muốn Trần Thanh từ bỏ tâm ý với mình. Nàng âm thầm buồn cười, cảm giác được mấy người này có điểm lo lắng chuyện không đâu. Co gái này đối với nam tử trẻ tuổi có chút động tâm, là một việc rất bình thường. Chỉ sợ chớp mắt, nàng sẽ không còn nhớ một chút gì đến mình. Đầu cần phải lo bò trắng răng như vậy.

Đúng lúc này, đằng sau có tiếng vó ngựa truyền tới. Tiếng vó ngựa đến gần sau lưng mọi người thì dừng lại. Đồng thời một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên:

-Trần Nguyên, là các người sao?

Trần Nguyên vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Thác Thành xuống ngựa, đi tới chỗ bọn họ. Mặt hắn tràn đầy tươi cười, nói:

-Thật đúng lúc, Minh thúc cũng ở đây sao?

Chỉ chớp mắt hắn lại quay sang Hà Doanh ở bên cạnh, vẻ mặt vừa vui vừa ngạc nhiên:

-Là Mạc huynh sao? Các người quen biết nhau sao?

Không chỉ là hắn ngạc nhiên, Trần Nguyên và mấy người cũng rất ngạc nhiên. Minh thúc nhìn về phía Hà Doanh, cười nói:

-Thì ra Mạc huynh cũng có quen biết với Thác công tử.
Thác Thành lúc này đi tới bên cạnh mấy người, nghe nói như vậy cười vang lên nói:

-Đúng vậy, ta cách đây không lâu cũng từng cùng với Mạc huynh uống rược nói chuyện rất vui vẻ. Mạc huynh cùng ta chí thú hợp nhau. Hắn đi rồi, ta còn cảm thấy quyến luyến.

Trần Nguyên à một tiếng, nói:

-Thì ra Mạc huynh cùng uynh cũng mới quen biết.

Thác Thành gật đầu. Lúc này hắn mới nhìn đến Trần Thanh, liền gật đầu với nàng. Sau quay ra nhìn Hà Doanh nói:

-Mạc huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau, thật sự là rất có duyên phận. Lần này huynh đài phải cùng ta uống một trận, không say không về a.

Trần Thanh thấy hắn chỉ liếc mình một cái, rồi cũng không thèm để ý tới, không khỏi buồn bực nói:

-Ngươi là ai? Mạc đại ca sao lại phải cùng ngươi không say không về?

Thác Thành quay đầu nhìn nàng, nhìn một lúc lại quay sang nhìn Hà Doanh:

-Mạc huynh, hai người?

Trần Nguyên ở bên cạnh vội vàng nói:

-Thác đại công tử, ta xin giới thiệu với huynh, người này là muội tử của ta, tên là Trần Thanh.

Thác Thành nhíu mày, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc:

-Muội tử của huynh?

Trên mặt lại càng lộ vẻ nghi vấn. Nhìn dáng vẻ hắn tựa hồ có chút không tin. Lúc này, Trần Thanh bên cạnh, hừ một tiếng, nói:

-Đại ca, huynh nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Thật đúng là một người thô lỗ mà.

Nàng vừa nói lời này, Trần Nguyên và đám người Minh thúc sắc mặt đều biến đổi. Trần Nguyên quát:

-Thanh muội, muội nói gì vậy? Còn không xin lỗi Thác công tử!

Hắn quát xong, quay ra vái chào Thác Thành nói:

-Muội tử của ta, bản tính thẳng thắn. Thác đại công tử, ngươi đừng thấy nàng thất lễ như vậy nhưng ngày thường nàng đúng là hết sức đáng yêu.

Lời này có điểm như là thúc đẩy quan hệ. Hà Doanh mở to hai mắt nhìn mấy người. Trong lòng thầm nghĩ, không đúng, Trần Thanh dọc đường đi, cho dù tính tình hoạt bát, lúc đó lại ôm ta như vậy, Trần Nguyên cũng không có nửa câu giáo huấn. Lúc này tại sao lại thận trọng như vậy? Minh thúc và trung niên kia đều là những người trầm ổn, lúc này cũng trở nên khẩn trương. Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị đem Trần Thanh gả cho Thác Thành?

Nghĩ tới đây nàng nhịn không được cười lên.

Thác Thành vừa nghe Trần Nguyên nói như vậy, ha ha cười, phất tay nói:

-Trần Nguyên huynh, ngươi cũng quá khách khí, muội tử của ngươi cũng là muội tử của ta. Ta là một nam tử hán, chẳng lẽ lại đi so đo với một tiểu cô nương?

Trần Thanh nghe xong, hừ một tiếng quay đầu đi. Thấy nàng không nói nữa, đám người Trần Nguyên đều thở dài một hơi.

Đúng lúc này thì một giọng lỗ mãng vang lên:

-Ê, mấy đứa nhóc kia, sao lại đứng chặn giữa đường đi như vậy, là đạo lý gì đây? Còn không chịu tránh ra, nếu để gia gia của các ngươi giận, hôm nay không cho các ngươi lên cáng trở về thì không được.

Lời mằng chửi kiêu căng này làm cho mọi người đồng thời quay lại.

ngantruyen.com